Nỗi cô đơn giống như tấm lưới giăng phủ một cách tham lam mà ta không thể tránh khỏi. Một món quà chứa đầy trong đó chỉ toàn nỗi xót xa, mà chẳng ai tìm được cách chối từ. Có những lúc ta thấy mình đơn độc đứng một mình, bàn tay trống trải một thứ gì quan trọng và cần khẩn lắm. Nhưng cũng có những khi ta nhìn lại mình quá đầy đủ, để rồi tự hỏi liệu có còn thứ gì ý nghĩa để mà tìm kiếm nữa hay không.
Cuộc sống luôn có cách vận hành riêng của nó. Hạnh phúc và yêu thương đều có cái giá riêng để đánh đổi. Phải trải qua cô đơn thì mới có thể nhìn thấy những yêu thương ngoài kia đẹp đẽ và ấm áp, tìm thấy những con người luôn sẵn sàng xuất hiện ở cạnh bên khi thấy mình yếu đuối, chỉ cần ta chịu mở lòng và đón nhận một lần thôi. Đến cuối cùng rồi ai cũng sẽ hiểu, dù là cô đơn hay hạnh phúc thì cũng đều mong manh và dễ vỡ, rồi một lúc nào đó chúng cũng mất đi như một giấc mơ đã đến hồi phải tỉnh.
Theo Hà Trang_Dân trí
0 nhận xét:
Đăng nhận xét